Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

NỤ CƯỜI


Một nụ cười không làm mất mát gì cả, nhưng lại ban tặng rất nhiều. Nó làm giàu có những ai đón nhận nó mà không làm nghèo đi người sinh ra nó. Nụ cười chỉ nở trên môi trong khoảnh khắc phù du, nhưng ký ức về nó đôi khi tồn tại cả một đời.

Người dù giàu sang đến đâu đi nữa cũng cần đến nụ cười, và người dù nghèo hèn cùng tột cũng sẽ được nụ cười làm cho trở nên giàu có.

Nụ cười nuôi dưỡng hạnh phúc trong gia đình, gầy dựng thiện ý trong làm ăn, và làm lớn mạnh mối tương giao trong tình bạn, mang đến sự thư giãn những khi ta mỏi mệt, niềm hi vọng những khi tuyệt vọng và ánh sáng những khi ta tăm tối trong muộn phiền.

Nụ cười, cũng như tình yêu, là cái không thể mua bán vay mượn, hay thậm chí đánh cắp từ người khác. Bởi vì, khi đó, nó chỉ là cái gì đó khiên cưỡng và vô nghĩa.

Có những người không bao giờ nở một nụ cười với bạn. Không hề gì, bạn cứ trải lòng mình ra và tặng họ nụ cười của bạn. Họ là những người không còn nụ cười để cho, vì lẽ đó, họ chính là những người cần nụ cười của bạn hơn ai hết.

Hãy tươi cười với mọi người. Chúng ta chẳng những không mất gì cả, mà trái lại, sẽ nhận được rất nhiều.



Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy buồn và muốn khóc…

Hãy gọi cho tôi!

Tôi ko hứa sẽ làm bạn cười , nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!

Nếu một ngày náo đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc…

Hãy gọi cho tôi!

Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng ko nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh!

Nếu một ngày náo đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.

Hãy gọi cho tôi!

Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng tôi có thể giúp bạn vững tâm hơn trước những sự lựa chọn của mình.

Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc.

Hãy gọi cho tôi!

Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.

Nếu một ngày nào đó, bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm

Hãy gọi cho tôi!

Tôi ko thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận rằng những sai lầm ây sẽ giúp bạn trưởng thành hơn và tự tin hơn.

Nếu một ngày nào đó, bạn lo sợ những điều tôt đẹp sẽ qua đi.

Hãy gọi cho tôi!


Tôi sẽ không giữ chúng lại, nhưng tôi sẽ giúp bạn hiểu rằng mọi việc điều có những điểm khởi đầu và kết thúc.

Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng.

Hãy gọi cho tôi!

Tôi ko hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả, nhưng tôi có thế giúp bạn tìm được niềm tin trong cuộc sống.

Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi mà ko thấy tôi trả lời. Bạn hãy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

CUỘC SỐNG VÀ YÊU..

Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin khi đã từng bị thất vọng. Nó chỉ đến với những người vẫn còn muốn yêu khi họ đã từng bị tổn thương. Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người.
Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói. Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn.

Bạn hãy chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với bạn và sẵn sàng để sự vui vẻ của bạn trên hết mọi thứ; trên cả sự vui vẻ của chính mình.Bạn hãy chọn người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui với nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng khi cần thiết và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn và những gì bạn muốn. Bạn hãy chọn người mà chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ được nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến.
Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời.

Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bên cạnh bạn, nhất là chính bản thân bản. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn níu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay.

Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được, lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhơ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại.

Bạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ và đi tới những chỗ nào bạn muốn tới. Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, tại vì bạn chỉ có một cuộc đời và một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn.

Bạn nên nhớ lúc nào cũng phải đặt bản thân mình vào vị trí của người khác. Nếu như những gì làm hoặc nói đó sẽ làm tổn thương đến bạn thì bạn phải biết rằng nó cũng sẽ làm tổn thương đến người đó. Một lời nói tế nhị cũng có thể dẹp được những cuộc tranh luận (tranh cãi lớn) , một lời tàn nhẫn có thể làm tan nát một đời người, một lời nói hợp thời có thể làm dịu những căng thẳng và một lời nói yêu thương có tác dụng chữa lành một vết thương. Niềm vui không phải gồm toàn những điều đẹp nhất trong cuộc sống nhưng phải tạo thành từ tất cả những điều xảy ra trong thời gian dài và với tiến trình của nó.

Niềm vui chỉ chờ đợi những người đã từng khóc, những người đã từng thương tâm và những người đã từng tìm kiếm, tại vì chỉ có những người đó mới biết từng yêu quý trong niềm vui của mình và của những người bên mình.

Bạn sẽ cảm thấy rất đau khi bạn thât sự thương yêu một người mà người ấy lại không yêu bạn. Nhưng cái ấy còn chưa đau bằng nếu bạn thật sự thương yêu một người nhưng lại không có can đảm để nói cho người đó biết. Có thể là Thượng Đế, ngài muốn chúng ta quen trước những người mà không phải thuộc về mình trước khi cho mình gặp được “người bạn trăm năm” để cuối cùng mình sẽ biết quý trọng người đó hơn.

Nhưng bạn hãy nên nhớ rằng trên đời sẽ không có một ai có thể biết được “người bạn trăm năm” của mình sẽ là người như thế nào? Có thể bạn đã gặp được người đó nhưng vì sự rụt rè nhút nhát không dám nói của bạn sẽ làm bạn mất đi cái người lý tưởng đó.

Bạn sẽ không thể ngờ được nhiều khi người đó cũng có những tình cảm như bạn nhưng còn đang chờ đợi bạn ngỏ lời. Bạn nghĩ thử coi, bạn đã tìm được một người trần quý nhất thì người thiệt thòi nhất chính là bạn mà thôi.Nhưng mà thật sự cái buồn thảm nhất chính là khi bạn đã tìm được ngươi tình trong mộng của bạn rồi nhưng để tới cuối cùng mới phát hiện ra rằng người đó lại không có duyên phận với bạn và bạn không còn đường chọn lựa nào khác hơn là đành phải xa nhau. Cái đó là một điều đau khổ nhất nếu xảy ra trong đời bạn.

Cuối cùng hãy yêu quý những gì bạn đang có và đừng nên vì những giận hờn nhỏ nhặt nàp để rồi dẫn đến cuộc chia tay không nguyên cớ. Hãy thương yêu và tôn trọng lẫn nhau vì trong đời người, tình yêu có khi chỉ đến có 1 lần mà thôi.

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

TÔI ƠI ! ĐỪNG TUYỆT VỌNG.

Tôi http://www.smileycodes.info27 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ http://www.smileycodes.info, tôi đã từng buồn ,từng thất vọng..cảm thấy bj bỏ rơi giữa đời http://www.smileycodes.info....Mình muốn đj đâu đó...thật xa...Mình ko đủ can đảm để đối diện những gì ập đến...mình hèn nhát...Vâng..mình hèn nhát khi ko dám đối đầu với những gì mình gây ra...Mình đã từng rơi vào tuyệt vọng..ko aj..ko 1 ai hiểu..ko ai cả...Biết chia sẻ với aihttp://www.smileycodes.info.....Chỉ ngồi gõ bàn phím nói ra vài câu vu vơ..coi như nhẹ bớt 1 chút lòng.Aj đó sẻ chia..ai đó..nói chuyện ko làm vơi đj nổi buồn.. ai cũng từng có những khoảnh khắc như nhau...đọc...hiểu...cảm thông..nhảm nhí chút...rồi off...Cũng chỉ là hư ảo...để lại cho mình 1 chút an ủi..rồi đi qua nhưng biết đâu tôi can đảm dám đối diện sự thật..đối diện với những người thân yêu...chỉ mong 1 ngày nào đó..được nói hết những tâm tư,ưu phiền nặng trĩu trong lòng....để lại được cười 1 tiếng cười vô tư...như ngày ấy..chỉ mong mọi người hiều để mình thấy nhẹ lòng hơn để bước đi trên con đường này bằng nghị lực và quyết tâm thực sựhttp://www.smileycodes.info....

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

ÁP LỰC NGHỀ GIÁO

Nhìn bề ngoài, nghề giáo dường như là một nghề nhàn nhã, dù thu nhập không cao nhưng có thời gian thư giãn, chăm sóc gia đình, nhất là đối với các cô giáo. Thực tế có đúng như vậy?

Là một giáo viên (GV) , tôi hiểu rõ cuộc sống của đồng nghiệp. Nghề giáo không nhàn như mọi người tưởng. Ngoài giờ dạy chính khóa, GV về nhà còn phải soạn giáo án, chấm bài, ghi sổ sách - những công việc tốn thời gian nhất. Việc chấm bài thường khiến nhiều người ngại. Soạn giáo án là việc đương nhiên, có nó, giờ dạy mới bài bản và có chút “lửa” (chỉ dám nói là có chút thôi, vì còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác). Ghi sổ sách là việc bất đắc dĩ, vì riêng đi dạy đã mệt bở hơi tai, còn thời gian và sức lực đâu cho cái việc luôn được coi là hình thức ấy? Nói vậy để thấy áp lực công việc đối với GV không hề nhỏ.

Nhưng nếu chỉ là áp lực công việc thôi thì có lẽ thầy cô nào cũng sẽ cố gắng, vì nghề nào cũng có khó khăn, bận rộn riêng. Trong vòng xoáy của cơn lốc thị trường, người GV cũng không khỏi bị ảnh hưởng. Nói thực lòng, dạy thêm là việc cực chẳng đã, vì có ai muốn mua cái bận vào mình đâu. Ở giờ dạy chính khóa, nói đã mệt, viết bảng đã hít không ít bụi phấn, về nhà chẳng được nghỉ ngơi và lo việc gia đình, lại phải lao vào dạy thêm. Vì sao?

Vì đồng lương không đủ sống. Vì chương trình quá nặng nề, trong khi nhiều học sinh (HS) còn ngại học, nếu không kịp thời củng cố thì những gì mình đã giảng trên lớp lại trôi tuột đi ngay. Cũng còn một lý khác là những đề nghị tha thiết của phụ huynh HS. Họ không muốn gửi con cho gia sư vì không yên tâm, vì chỉ tin tưởng vào thầy cô giáo - những người vừa có kinh nghiệm sư phạm vừa có chuyên môn vững. Thầy cô buộc phải mưu sinh, để đủ lo cho con cái và cũng làm trọn vẹn trách nhiệm với HS.

Vì thế, mong dư luận hãy có cái nhìn thực tế với vấn đề này, đừng vì một vài “con sâu” mà lên án toàn thể GV. Tôi từng biết những thầy giáo đã từ chối dạy thêm, dành giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi để làm một cái việc rất đỗi giản dị là đưa con đi ăn kem, mua sách… Thế mà rồi niềm vui nhỏ bé ấy cũng không kéo dài được bao lâu, vì phụ huynh HS lại đến vật nài xin thầy mở lại lớp để con họ được học.
Nói về áp lực của dư luận, bên cạnh vấn đề dạy - học thêm, không thể không nhắc đến những vụ việc gây xôn xao gần đây. Nào là HS bỏ học, HS tự tử… Cứ mỗi lần có chuyện, người ta lại đặt dấu hỏi về phía GV. Rằng, phải xem cô giáo có mắng mỏ gì không? Rằng, chắc là nhà trường gây ra điều gì bức xúc… GV luôn đối mặt với nỗi hoài nghi của dư luận, đến nỗi lúc nào cũng mang nặng nỗi lo trong lòng dù mình chẳng làm gì nên tội. Nhiều người phải đau xót thốt lên: Tại sao có những vụ HS hành hung thầy - cô giáo, HS tỏ thái độ hỗn láo, vô lễ, coi thường kỷ cương mà ít người lên tiếng? Người ta đổ nhiều tội cho giáo dục, cho rằng đạo đức HS ngày càng đi xuống. Phải cay đắng thừa nhận thực tế, bởi đức dục đang bị lép vế quá mức trước trí dục, trước một chương trình học nặng nề, đến nỗi một tiết giáo dục công dân duy nhất trong tuần cũng thường bị cắt xén.
Trong bộn bề cuộc sống, những áp lực, căng thẳng là điều khó tránh khỏi. Nhưng làm thế nào để giải tỏa được âu lo? Đối với GV, đó là một bài toán không lời giải. Một năm học 9 tháng trời không có phút nào dám buông mình giải trí để làm việc hiệu quả hơn. Suốt ngày vùi đầu soạn bài, chấm bài, hoàn thiện sổ sách, đi dự giờ, đi họp, trao đổi với gia đình HS để kết hợp giáo dục… bên cạnh việc chính là lên lớp, GV không còn thời gian để đọc sách nâng cao chuyên môn, bồi dưỡng và tự học. Đó là chưa kể nỗi lo toan gia đình như bao người khác. Quả là làm nghề giáo không đơn giản!
Xét cho cùng, cũng còn nhiều nghề vất vả, và vất vả theo nhiều cách. Nhưng thật sự là làm GV bây giờ chịu quá nhiều áp lực. Khi xã hội chưa có cái nhìn nghiêm túc và dũng cảm cắt bỏ những “ung nhọt” đã tồn tại lâu năm thì người GV còn chịu nhiều thiệt thòi, và nguy hiểm hơn là sẽ làm giảm đi lòng nhiệt tình trong truyền dạy kiến thức và giúp HS tu dưỡng nhân cách. Điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thế hệ trẻ – tương lai của đất nước.