Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

VIẾT CHO NGƯỜI TÔI YÊU...

“Nhớ về em . ta vẫn luôn nhớ về em”. Một hình bóng mà tôi không biết cho đến khi nào tôi có thể quên được ,một mối tình không có điểm đầu và kết thúc, mối quan hệ này có được gọi là tình yêu? Khi nó đến bất chợt và tự nó ra đi.tôi biết yêu em là 1 điều không thể,nhưng tôi không thể không yêu em ,thế đó, chữ yêu trong tôi đã bắt đầu,4 năm rồi tôi chưa giây phút nào thôi yêu em,còn với em có lẽ đó là giây phút xao lòng hay em không muốn tôi bị tổn thương hay là vì trong cuộc sống này có vai có trả , em trả nợ tình và nợ tiền cho tôi?để giờ đây em ra đi không lời hò hẹn, không 1 lưu luyến. Tôi trách ai? Cũng đúng, em làm vậy cũng đúng, đó có lẽ là lối thoát cho 2 chúng ta và nhất là tôi, có phải vậy không em?trong cuộc sống điều làm tôi suy sụp nhất đó là tình yêu nhưng tôi phải tự mình đứng lên , khi bên cạnh tôi chẳng ai có thể giúp tôi vượt qua điều này, quá khó khăn đối với tôi em có biết điều đó hay không? Giờ đây em như thế nào ? có sống yên vui, có hạnh phúc và em có bao giờ nhớ tôi không?nhớ về kỉ niệm của chúng ta , nhớ những lúc ta cùng ngồi trên bãi đất trống ngắm sao và tiếng du dương của bài hát “khóc cho người đi”có lẽ bài hát đó cũng là tình cảnh của 2 chúng tôi “ở lại đây chỉ còn 2 chúng ta, nói ra đi những suy tư buồn phiền,ngạy ngùng chi vì mai phải cách xa”..ngày xưa em nói cho dù ngày sau có ra sao đi nữa thì trong trái tim em vẫn luôn dành 1 góc cho tôi. Tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt vì mình vẫn còn trong tâm trí em,nhưng biết giờ này đây em còn nhớ đến lời nói này không?hay em chỉ xem tôi như 1 người bạn thân,chỉ bạn thân thôi sao?tôi và em đã sống trên cõi đời này chỉ im lặng mặc cho thời gian cứ đi ,ngàn dặm thời gian trôi qua nếu có gặp nhau thì cũng chỉ 1 cái nhìn là hết,..ai biết tim ai đau…
Tôi yêu em , yêu nhiều lắm, giờ không còn em nữa cuộc sống này nhàm chán biết bao, mọi thứ xung quanh tôi điều là vô nghĩa, sống vô vị :ăn, ngủ, thở, đi làm ,đầu trống rỗng, vô hồn.em ra đi để lại cho tôi biết bao nỗi buồn.mỗi khi nghĩ đến em tôi chỉ biết khóc, tôi nào đâu muốn khóc, làm sao tôi có thể khóc òa lên được và cũng không thể cho người ta thấy đôi mắt đỏ của tôi, lỡ như người ta hỏi tôi phải trả lời sao đây?tôi không dám đối diện với em để nói lên sự thật này vì tôi biết khi tôi gặp em tôi chỉ biết khóc hoặc là im lặng.nhưng em ơi cho dù ta không đến được với nhau trong lòng tôi vẫn luôn muốn nghe 1 lời nói từ em,1 câu trả lời thật lòng của em rằng em có giây phút nào yêu tôi hay không?tại sao?tại sao?tôi biết tôi không thể đến được với em , không thể lo cho em về mọi thứ như bao người khác,tôi vô dụng. tôi chỉ khát khao 1 điều dù chỉ là lời nói dối rằng em yêu tôi .dù ta không đến được với nhau thì xin em cho tôi được 1 phút trong lòng em đứng trên vị trí người tình ,có được không em?