Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

NHẮM MẮT LẠI, ĐI MỘT MÌNH TỚI NHỮNG GIẤC MƠ..


Nếu không vô cảm, chẳng ai có thể có được một giấc ngủ bình yên. Thật đấy... Chẳng làm sao mà có được.

Tôi yêu em, tình yêu đó luôn là nỗi dằn vặt mỗi khi nhắm đôi mắt lại, những việc mình làm, những lời mình nói, những suy nghĩ diễn ra trong đầu, tất cả liệu đã đủ với tình yêu tôi dành cho mỗi người quanh tôi hay chưa, có đủ để củng cố thêm cái nút thắt ràng buộc giữa tôi với em hay chưa. Nếu nó vẫn tốt đẹp như thế thì mình sẽ phải làm gì tiếp theo để nó càng thêm tốt đẹp. Nếu có một lỗi nhỏ nào đó thì mình phải làm sao để tẩy được nó đi. Luôn suy nghĩ tạo thêm ra những nguyên tắc ràng buộc chính bản thân mình để có thể hết mình với người mà mình yêu mến... Làm sao để có thể hết mình được đây...

Cứ nhắm mắt lại là nghĩ đến người ta, cho đến khi dứt mình ra được dòng suy nghĩ đó thì chẳng còn đủ thời gian để kiếm cho mình một giấc ngủ nữa.

Nhưng chẳng sao, cứ tin những gì mình nghĩ, những gì mình làm là đúng, là đáng phải làm. Cho đến một ngày, tất cả những người mà mình luôn nghĩ đến hằng đêm đó, lần lượt đến, vỗ vai mình rồi khuyên : "Đừng sống thế nữa, để cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn,lập con đường đi thẳng hơn"

Người ta đối với tôi chỉ là " Nói thật và không nói" để tôi đáp trả bằng "Nói thật và nói hết tất cả". Chẳng có chút gì gọi là công bằng trong sự lợi dụng lẫn nhau đó đúng không..! Nhưng chẳng trách được ai!
Có ai trả lại được cho tôi những bí mật của đời tôi?

Vô vọng, họ chỉ có thể quăng trả lại cho tôi cái cảm giác gọi là vô cảm... Cuộc sống luôn công bằng ở chỗ đó, vô cảm cũng không phải là một cảm giác tồi !
Tôi gặp một bà già đau khổ, mỉm cười... thả vào chiếc cốc nhỏ của bà một vài đồng xu lẻ, tôi hiểu vì sao bà đau khổ nhưng mất đi cái cảm giác đau khổ cùng bà, vì tôi vô cảm...

Tôi thấy những điều chướng tai gai mắt, tôi nói, tôi khuyên, tôi chửi... Nhưng tôi không còn cảm thấy giận dữ khi nhìn những điều đó, tôi hiểu việc người ta làm là đúng hay sai và tôi nên hành động thế nào... Chỉ là tôi vô cảm...

Tôi thấy những trò lố lăng, kệch cỡm... Đời chẳng thiếu chi những trò đó,tốt hơn là tránh xa!

Tôi thấy người ta đăm chìm trong hạnh phúc yêu thương. Có thể tôi thấy được sự tàn lụi nay mai của mối tình đó, nhưng tôi nên im lặng mà dõi theo , có ai hạnh phúc hơn người đang được yêu mù quáng, tôi thấy được ngày mai của ngày hôm nay là vì tôi vô cảm !

Nhắm mặt lại, đi một mình tới những giấc mơ ! Sáng mai lại đi làm , lại hòa nhịp với chiến lược , những con số ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét