Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010

TỰ KHÚC ĐÊM


Đêm trở về phòng
Lật bàn tay chỉ thấy những đường vân ngoằn nghèo
Biết đến khi nào mới thay đổi được số mệnh của mình
Hay ta cứ mải miết kiếm tìm
Trên những đường viền cuộc sống nhiều bon chen lầm lỗi?


Đêm xoay mặt về phía thinh không bóng tối
Nghe hơi thở mình ran rát tiếng cười
Ta sẽ vẫn đi trên con đường hành hương của kiếp người
Hay ta sẽ nằm lại cánh đồng rêu hoang cỏ mọc
Ta sẽ trở thành một kẻ chết vô danh?


Đêm trở về phòng
Sau một ngày mỏi mệt loanh quanh
Nhận lại những nỗi buồn của một ngày tạm gửi vào quên lãng
Những ngôi sao trên trời có nằm im đợi trời sáng
Hay chúng sẽ xoay mình về phía có bình minh?


Đêm trở về với mình cất khúc hát mong manh
Cây đàn cũ mèm hát những bài tình ca đã cũ
Ta hằng đêm vẫn cầu mong cho em được bình an trong giấc ngủ
Chợt nhận ra mình đã bao giờ đến được chốn bình yên?


Đêm trở về phòng
Với đôi mắt người điên
Ta gào thét những tiếng cười nửa môi, những giọt nước mắt lặn vào trong, và cả gương mặt hững hờ phờ phạc
Ở ngoài kia lũ dế đêm đã thôi không còn khóc
Chỉ có ánh trăng buồn phủ kín một cơn mơ


Đêm trở về phòng
Cất trái tim vào ngăn gió ơ hờ
Nghe lòng mình thổn thức
Ta là một kẻ cô đơn bất hạnh, nhưng không có nghĩa là ta lùi bước
Sau đêm này, giọt nước mắt sẽ khô...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét